image hoi dap
image hoi dap

Cảm nhận vẻ đẹp của hoa ban Tây Bắc trong đoạn trích Nhật ký lên Tây Bắc

icon-time3/5/2024

Đề bài: Cho đoạn trích sau

Hoa ban Tây Bắc, mùa ban nở hoa, nở rộ lung linh, hoa trắng núi trắng giời (cũng trắng núi trắng giời như mưa mùa ở Tây Bắc) hoa ban nở không kịp rụng.

Ban đúng là thứ cây và thứ hoa đặc thù của Tây Bắc. Cùng là núi là rừng của chung của Tổ quốc, nhưng bên Việt Bắc không có hoa ban. Và ngay ở Tây Bắc, vào hẳn địa giới khu tự trị rồi mới thấy hoa ban chứ ở phía Suôi Rút mà ngược lên mấy chục cây số quá cái mốc hết địa giới tỉnh Hòa Bình vẫn chưa có bóng một cây ban nào.

Trên đường trục số 6, có nhiều quãng ban mọc tập trung hai ven đường. Như quãng Đại Cò Nòi, quãng Tiểu Cò Nòi, đèo Pha Đin và đèo Khau Ma Hòng ở Lai Châu v.v.. Mùa ban nở tháng hai hoa trắng có tí má hồng xếp hàng sẵn bên đường như một buổi liên hoan đón khách quý vào thăm khu tự trị. Không phải là cưỡi ngựa xem hoa, mà là ngồi commăngca mà xem hoa; ngồi bên cái máy nổ vận tải mà xuyên qua dặm hoa ban, cái xe hiện tại đi qua cả một thiên tình sử cù của người Thái vẫn còn lưu lại một chút hương mát mát xa xa.

Theo chỗ tôi biết ở Tây Bắc, có một khu vực rừng ban rất dài rất rộng, cứ đi bộ với một đà bước vừa phải, thì đi đường rừng hai ngày liền mà không hết hoa ban. Từ bờ sông Đà qua Nậm Giin bắt ra đường trục số 6, quãng rừng này toàn là ban. Hạnh phúc thay cho người đi công tác mùa xuân mà lọt vào trận địa hoa này vào lúc nó mãn khai thi đua nở cho hết để đóng mùa. Đứng ở bên phía Quỳnh Nhai nhìn sang núi bên Tuần Giáo, cứ thấy xanh xanh đùn đùn lên những chòm khói bằng cái nong, giống hệt tán khói đạn cao xạ nổ giữa bầu trời. Sang Sông Đà, đi gần mãi lại thì mới sực nhớ là mùa xuân tan dần, rừng ban đang ra những tàn những tán hoa trắng.

Ban ở sau lưng anh, ban ở trước mặt, ban ở bên phải, ban ở bên trái, ban ở trên đầu ở trên đỉnh, ban ở dưới chân ở trong lòng lũng. Ban ngang ngang tầm người anh nhưng lại nép ở bên kia mép vực đá. Nếu không sợ sa xuống vực, cứ vừa bước vừa ngước lên, thấy mây trời cứ vờn vào nhị vào cánh ban trong suốt, ánh sáng như lọc qua một thứ giấy thông hào hồng hồng. Nếu không sợ vấp, vừa bước vừa nhìn xuống vực sâu, thấy rừng hoa trắng như đang loãng ra trên dòng suối thăm thẳm xanh ve dưới lũng sâu. Trắng trời trắng núi một thế giới ban. Người anh ròng rã hai ngày quyện trong một mùi thơm mát nhẹ đăng đắng ẩn ẩn hiện hiện một mùi phong lan rừng cấm. Từ trên thinh không phả xuống cái hương tình của tình sử Thái, luồng thơm này liên tiếp những luồng thơm khác. Đôi lúc, một luồng gió nóng tạt ngang vào, thổi từ một quả đồi người Mèo đang đốt cỏ gianh làm nương tra bắp. Có hơi nóng đốt hương, hương ban bốc mạnh lên như cái ngào ngạt hấp hơi của một gian buồng nhiều vòng hoa hồng nẫu cánh vì tiếng nhị tiếng sáo và hơi trầm hơi nến. Con ngựa thồ tài liệu đi trước, móng ngựa trước móng ngựa sau đều bết những cánh ban vừa giẫm lên, còn hăng lên cái mùi hoa tươi bị nghiến nát.

Hoa ban tiếng Mèo gọi là pà lầu. Pà là hoa. Chữ lầu còn có nghĩa là già, người già. Một anh bạn Mèo cắt nghĩa cho tôi nghe: “Hoa ban là thứ hoa có thể làm cho người già trẻ lại như là cô gái Mèo mặc váy chếp bằng lanh trắng. Màu trắng hoa ban làm cho bà già Mèo nhớ lại tuổi thanh xuân mình mặc váy trắng in hình lên núi xanh mùa xuân”.

Ngày xuân công tác vùng cao, con ngựa đi trước, anh lính đi sau. Hoa ban cứ rụng xuống suốt dặm dài, ngày hôm đầu nó vừa rụng, ngày hôm sau vẫn liên tiếp nở và rụng, con ngựa xem chừng đã mỏi cổ mỏi đuôi lắm rồi. Cả hôm qua cả hôm nay, nó luôn lắc bờm và quất đuôi hất những cánh hoa đã ùn lên mình nó. Nhìn cánh hoa hôm nay rụng giữa rừng gianh mà sừng sững lại hiện về không biết bao nhiêu cái xuân Mèo cù ở vùng này hồi chưa giải phóng. Cả cái rừng ban nở trắng phau và kéo dài mấy chục cây số này cũng là một khu lịch sử. Lịch sử chiến đâu, lịch sử gây cơ sờ địch hậu Tây Bắc, lịch sử giải phóng của Tuần Giáo, lịch sử chiến đấu của người Mèo Tuần Giáo và thành tích địa phương của anh hùng Mèo Sùng Phái Sình.[…]

(Hoa ban Trích Nhật ký lên Tây Bắc – Nguyễn Tuân)

Cảm nhận vẻ đẹp của hoa ban Tây Bắc trong đoạn trích trên. Qua đoạn trích, em hãy nhận xét về tình cảm của tác giả Nguyễn Tuân với vùng đất Tây Bắc.

Bài làm

Trong bức tranh văn học đầy màu sắc của vùng Tây Bắc Việt Nam, hoa ban là một biểu tượng không thể thiếu, là điểm nhấn tinh tế cho vẻ đẹp tự nhiên độc đáo và huyền bí của nơi đây. Trong đoạn trích từ "Nhật Ký Lên Tây Bắc" của Nguyễn Tuân, vẻ đẹp thơ mộng của hoa ban Tây Bắc được miêu tả một cách tinh tế và sâu lắng, đồng thời, chứa đựng những cảm xúc sâu xa và tình cảm sâu đậm của tác giả đối với vùng đất huyền bí này.

Nguyễn Tuân là một nhà văn người Việt Nam. Nguyễn Tuân có sở trường về tùy bút và ký. Ông viết văn với một phong cách tài hoa uyên bác và được xem là bậc thầy trong việc sáng tạo và sử dụng tiếng Việt. Các tác phẩm của Nguyễn Tuân luôn thể hiện phong cách độc đáo, tài hoa, sự hiểu biết phong phú trong nhiều lĩnh vực và vốn ngôn ngữ giàu có, điêu luyện. Bằng tình yêu thiên nhiên và sự am hiểu của mình, Nguyễn Tuân đã ký sự ra tác phẩm “Hoa Ban”, thể hiện tình yêu thuần khiết dành cho thiên nhiên và con người, đặc biệt là những con người dân tộc thiểu số.

“Hoa ban Tây Bắc, mùa ban nở hoa, nở rộ lung linh, hoa trắng núi trắng giời (cũng trắng núi trắng giời như mưa mùa ở Tây Bắc) hoa ban nở không kịp rụng….thành tích địa phương của anh hùng Mèo Sùng Phái Sình”

Nguyễn Tuân bắt đầu bằng việc mô tả sự phong phú, đa dạng của hoa ban Tây Bắc. Hoa ban được miêu tả như những bông hoa trắng lung linh, nở rộ trên khắp núi rừng, tạo nên một vẻ đẹp tuyệt vời nhưng cũng mang theo một chút melankolia, nhấn mạnh vào sự tạm bợt và mong manh của vẻ đẹp này. Từ đó, đọc giả được dẫn dắt vào một không gian mơ mộng, nơi mà hoa ban trắng xóa làm chủ đạo, làm nền cho cuộc hành trình khám phá của tác giả.Hoa ban nở rộ lung linh, như những ngôi sao trắng lấp lánh trên bầu trời đêm, tạo nên một cảnh sắc huyền diệu và lãng mạn. Vẻ đẹp mong manh, tinh khôi của những cánh hoa trắng như làn mây mỏng manh trôi bên cạnh dòng suối trong xanh, khiến người ta không khỏi say mê và ngẩn ngơ trước vẻ đẹp ấy.

Cảm nhận vẻ đẹp của hoa ban Tây Bắc trong đoạn trích Nhật ký lên Tây Bắc

Sự tương tác giữa hoa ban và vùng đất Tây Bắc được tác giả mô tả một cách tinh tế, gần gũi. Nguyễn Tuân không chỉ đơn thuần mô tả vẻ đẹp của hoa ban mà còn tạo ra một bức tranh về sự phong phú, đa dạng của thiên nhiên Tây Bắc. Ông dùng từ ngữ hình ảnh sinh động để diễn tả những cung đường rừng rậm, những dòng suối thăm thẳm, tạo ra một không gian huyền bí và lãng mạn. Tác giả không chỉ miêu tả vẻ đẹp bề ngoài của hoa ban mà còn chú trọng đến ý nghĩa tâm linh, văn hóa mà hoa ban mang lại cho người dân địa phương. Vẻ đẹp của hoa ban không chỉ là vẻ đẹp ngoại hình mà còn chứa đựng những ý nghĩa tinh thần sâu sắc. Hoa ban là biểu tượng của sự thuần khiết, của tình yêu thương và lòng trung thành. Trải qua bao thăng trầm của thời gian, hoa ban vẫn tỏa sáng, vẫn nở rộ với vẻ đẹp nguyên sơ và thiêng liêng, như một bức tranh sống vẽ nên hình ảnh về một vùng đất trong lành, bình yên và hạnh phúc.

Tác giả cũng nhấn mạnh vào sự gắn kết mạnh mẽ giữa hoa ban và con người Tây Bắc, đặc biệt là với dân tộc Mèo. Việc đặt tên cho hoa ban là "pà lầu" không chỉ là một cách gọi đơn thuần mà còn là một biểu hiện của tình cảm sâu sắc và sự kính trọng của người Mèo dành cho loài hoa này. Sự tương tác giữa con người và hoa ban không chỉ dừng lại ở mức độ vật lý mà còn chứa đựng những giá trị văn hóa, tinh thần sâu sắc. Tình cảm của tác giả với vùng đất Tây Bắc được thể hiện qua từng chi tiết nhỏ trong đoạn trích. Việc miêu tả những cảm xúc, những hình ảnh đẹp đẽ của hoa ban không chỉ là việc mô tả bề ngoài mà còn là việc truyền đạt tâm trạng, cảm xúc sâu xa của tác giả với vùng đất này. Từ cách miêu tả đầy sức sống, sắc nét cho đến việc chia sẻ những suy tư, những tâm trạng, Nguyễn Tuân đã tạo ra một bức tranh mỹ mãn và sâu lắng về vùng đất Tây Bắc trong lòng người đọc. Ông đã tạo ra một không khí dân gian gần gũi bằng cách đề cập đến câu chuyện của anh hùng Sùng Phái Sình, người đã trực tiếp vận động được 25 tên giặc ra đầu hàng, giúp bộ đội ta giành thắng lợi không cần đến một viên đạn nào…

Trong miêu tả về hoa ban Tây Bắc, chúng ta cảm nhận được sự kính trọng và tôn trọng đối với thiên nhiên của người dân vùng núi. Hoa ban không chỉ là một loài hoa đẹp mà còn là biểu tượng của sự trung thành với môi trường sống tự nhiên. Từ đó, ta thấy được giá trị quý báu của việc bảo vệ và gìn giữ môi trường, làm cho cuộc sống của con người và thiên nhiên hòa mình trong sự cân bằng và hài hòa. Qua đoạn trích "Nhật Ký Lên Tây Bắc" của Nguyễn Tuân, vẻ đẹp của hoa ban được miêu tả một cách tinh tế và tưởng tượng, tạo nên một bức tranh nghệ thuật đầy sức sống, từ đó phản ánh những giá trị nghệ thuật và tâm linh của người dân vùng núi. Trong lòng Nguyễn Tuân, vùng đất Tây Bắc không chỉ là nơi sinh sống của những loài hoa ban trắng muôn thuở, mà còn là biểu tượng của sự gắn kết giữa con người và thiên nhiên, của một tâm hồn sâu lắng với vẻ đẹp huyền bí và hùng vĩ của miền núi Tây Bắc. Qua từng từ ngữ, từng hình ảnh được vẽ nên trong bài văn, ta nhận thấy sự kính trọng, yêu quý và sự hồi hộp, phấn khích của tác giả trước vẻ đẹp tuyệt vời của Tây Bắc.

Với Nguyễn Tuân, Tây Bắc không chỉ là một địa điểm, mà còn là một món ăn tinh thần, một tình yêu không thể nào diễn tả hết bằng lời văn. Và qua tác phẩm này, ông đã chia sẻ với chúng ta một phần nào đó của tâm hồn và niềm đam mê của mình với vùng đất hùng vĩ Tây Bắc.

Hoàng Thảo
Đánh giá bài viết
Đặt câu hỏi
icon-make-question icon-make-question