image hoi dap
image hoi dap

Đọc hiểu Mặt trời bé con của tôi (2 đề)

icon-time23/4/2024

Hướng dẫn trả lời 2 đề Đọc hiểu Mặt trời bé con của tôi trắc nghiệm, tự luận chi tiết, chính xác giúp bạn ôn luyện đề thi Ngữ văn Đọc hiểu đạt kết quả cao


Nội dung bài Mặt trời bé con của tôi

Đọc văn bản sau và thực hiện yêu cầu: (Trắc nghiệm)

(Lược một đoạn: Tôi tình cờ gặp gỡ Nguyên – đứa trẻ đáng thương sống một mình, bố mẹ li hôn và bỏ rơi anh em Nguyên. Anh Nguyên bị bắt vì tham gia mấy vụ trộm cắp trong nhà máy. Tôi đến thăm Nguyên vào đêm giao thừa. Vì hoàn cảnh riêng của cả hai, tôi và Nguyên đã trở nên gắn bó như chị em ruột thịt. Nguyên nghỉ học, đi làm ở xưởng vẽ. Sau đó, trước hai con đường: đi học Cao đẳng Mĩ thuật hay đi bộ đội, Nguyên đã chọn màu xanh áo lính.)

(1) Một năm nữa lại trôi qua. Một năm Nguyên làm anh bộ đội.

(2) Tối nay cũng như mọi tối khác. Viết xong bài báo để ngày mai nộp cho phòng, tôi lôi len ra đan. Đứa bạn đi công tác ở Đức về cho nửa cân len mầu xám, tôi dành để đan cho Nguyên. Mầu này rất hợp với đàn ông, hơn nữa ở biên giới mùa đông rất lạnh. Nguyên thường viết thư kể cho tôi nghe về bông tuyết đầu mùa phủ long lanh trên tán lá rừng… Đan thì đan chứ biết làm thế nào gửi lên cho Nguyên được. Khoảng mười giờ đang định dọn dẹp giường đi ngủ thì có tiếng gõ cửa. Ai đến chơi khuya thế nhỉ? Hay là Nguyên về? Tôi mừng rỡ đứng dậy, thì cánh cửa hé mở. Trước mắt tôi là anh bộ đội trạc ba mươi tuổi, quần áo bám đầy bụi đất. Chắc anh ta vừa đi qua chặng đường dài khá vất vả. Thấy vẻ ngạc nhiên, bối rối của tôi, anh ta nói luôn:
– Tôi là Trung, cùng đơn vị với Nguyên.
– Thế ạ! Mời anh vào chơi. Anh vừa trên đó về?
(3) Tôi hấp tấp đi pha nước, hỏi chuyện rối rít khiến khách không nói được câu nào. Bất giác, tôi quay lại nhìn Trung. Anh ta quay mặt đi khi bắt gặp cái nhìn của tôi. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành. Trung vẫn ngồi mân mê cái mũ mềm trong taỵ Không chịu được không khí căng thẳng ấy, tôi run run hỏi:
– Có chuyện gì xảy ra với Nguyên phải không anh?
– Vâng… Nguyên… hy sinh.
(4) Anh ấy nói gì thế nhỉ? Tôi thấy mình đang ngồi trên con thuyền trôi bồng bềnh, các bức tường nhà chao đi, chao lại. Tiếng Trung rơi lõm bõm vào tai tôi như tiếng người thở đứt quãng… Chúng tôi đi trinh sát thì lọt vào ổ phục kích của địch… Gần hết đạn mà địch vẫn tràn lên rất đông… Anh Trung phải quay lại báo cho đơn vị biết thôi… Không!… Nghe em, anh còn bé Sơn, đừng để bé Sơn phải mất bố… Tôi, hạ sỹ Nguyễn Thành Nguyên ra lệnh cho binh nhất Nguyễn Văn Trung phải chấp hành mệnh lệnh… Khi đơn vị tôi diệt xong ổ phục kích của địch, đến nơi thì Nguyên đã tắt thở, trên người có chín vết đạn bắn vào… Bóng đèn giữa nhà tỏa ra quầng xanh, đỏ, vàng giống như ánh đèn các mầu rọi vào chỗ chị em mình đứng đón giao thừa hôm nào, đúng không Nguyên?… Có phải Nguyên đấy không?… Đừng buồn chị nhé, đi bộ đội về em sẽ học ra trò cho mà xem… Em sẽ vẽ tặng chị bức tranh to đúng bằng người chị hôm cưới… Mặc thử áo len này đi, chị đan cho em đấy… Ôi, em không giơ tay lên được; đau quá, chúng nó bắn em. Chúng tưởng thế là chia rẽ được chị em mình chắc…
(5) Ai để hòn than lên ngực tôi thế này. Trời ơi, bức bối quá! Cả chiếc khăn quàng cổ này nữa, vứt đi! Đột nhiên người tôi run bắn lên như chạm phải lửa, nước mắt cứ thế chảy ra không sao ngăn được. Hãy chỉ đứa nào bắn em, Nguyên, chị sẽ trả thù cho em. Đừng bỏ chị, em ơi..!
(6) (…) Tôi ngồi lần giở ba lô của Nguyên. Có hai bộ áo quần bộ đội bạc mầu. Còn một chiếc áo bộ đội nữ – có lẽ là chiếc áo mà Nguyên đã viết thư kể cho tôi: “Em lấy chiếc áo mới phát nhờ cô cấp dưỡng cắt và tự tay khâu lấy cho chị. Chẳng hiểu có vừa với người chị không?”. Một tập tranh vẽ cuộn tròn rất kỹ, xếp giữa mấy bộ áo quần. Và cuối cùng là chiếc hộp sắt nhỏ, dẹt, hình chữ nhật. Tôi mở ra, bên trong có ba bức ảnh đã ngả màu vàng. Một bức ảnh người đàn ông, một bức ảnh người phụ nữ, đằng sau là chữ Nguyên viết hồi còn bé “Đây là bố”, “Đây là mẹ”. Còn bức ảnh thứ ba, đứa bé đang lẫy đằng sau có ghi dòng chữ: “… Mặt trời bé con của mẹ”.
(7) (…) Tôi đã tìm đưa cho bố mẹ Nguyên ảnh chân dung họ thời trẻ. Họ đã khóc. Người đàn ông gục mặt vào song cửa, lặng lẽ lau mắt, còn người phụ nữ thì òa lên. Cả hai nơi tôi không ngồi lại lâu, chẳng phải vì tôi ghét bỏ họ, trái lại tôi còn thương họ nữa, nhưng quả thật tôi không thể nói chuyện với họ được. Còn bức ảnh đứa trẻ đang tập lẫy thì tôi giữ, tôi thấy mình có quyền làm việc ấy. Giữ bức ảnh đó, là giữ mãi hình ảnh của Nguyên khi buồn bã, khi cười đùa… là giữ mãi một cuộc đời cho cuộc đời mình. Con người đi qua, ánh sáng còn để lại mãi, phải vậy không? Và, em là mặt trời bé con của chị, phải vậy không, Nguyên?

(Trích “Mặt trời bé con của tôi” – Thùy Linh)


Đọc hiểu Mặt trời bé con của tôi (Trắc nghiệm) - Đề 1

Câu 1: Xác định thể loại của văn bản trên:

A. Tiểu thuyết
B. Tự truyện
C. Truyện ngắn
D. Hồi kí

Câu 2: Tác phẩm sử dụng ngôi kể nào?

A. Ngôi thứ nhất
B. Ngôi thứ hai
C. Ngôi thứ ba
D. Ngôi kể linh hoạt

Câu 3: Dấu (…) ở đầu đoạn 6 và đoạn 7 biểu thị điều gì?

A. Sự ngập ngừng
B. Phần tỉnh lược
C. Nỗi đau đớn
D. Những điều chưa nói hết

Câu 4: Tác giả đã sử dụng điểm nhìn nào ở đoạn (5)?

A. Điểm nhìn bên trong
B. Điểm nhìn bên ngoài
C. Kết hợp điểm nhìn bên trong và bên ngoài
D. Điểm nhìn siêu cá thể

Câu 5: Người kể chuyện trong tác phẩm trên có vai trò gì?

A. Là người chứng kiến và kể lại câu chuyện
B. Là người tham gia vào câu chuyện và kể lại câu chuyện
C. Là nhân vật trong câu chuyện
D. Là người kể lại câu chuyện được nghe từ người khác

Câu 6: Vì sao anh Trung lại “quay mặt đi khi bắt gặp cái nhìn của tôi”?

A. Vì xấu hổ, ngượng ngùng
B. Vì “tôi” có cái nhìn soi mói
C. Vì sắp phải nói điều gây đau đớn cho “tôi”
D. Vì quá mệt mỏi, đau đớn

Câu 7: “Tôi” giữ lại bức ảnh thủa nhỏ của Nguyên vì:

A. thấy mình có quyền làm việc ấy
B. giữ mãi hình ảnh của Nguyên
C. giữ mãi một cuộc đời cho cuộc đời mình
D. giữ mãi hình ảnh của Nguyên khi buồn bã, khi cười đùa… là giữ mãi một cuộc đời cho cuộc đời mình

Đáp án

Câu 1: C =>  thể loại của văn bản trên: Truyện ngắn

Câu 2: A => Tác phẩm sử dụng ngôi kể: Ngôi thứ nhất

Câu 3: B => Dấu (…) ở đầu đoạn 6 và đoạn 7 biểu thị: Phần tỉnh lược

Câu 4: A => Tác giả đã sử dụng điểm nhìn ở đoạn (5): Điểm nhìn bên trong

Câu 5: B => Người kể chuyện trong tác phẩm trên có vai trò: Là người tham gia vào câu chuyện và kể lại câu chuyện

Câu 6: C => anh Trung lại “quay mặt đi khi bắt gặp cái nhìn của tôi”: Vì sắp phải nói điều gây đau đớn cho “tôi”

Câu 7: D => “Tôi” giữ lại bức ảnh thủa nhỏ của Nguyên vì: giữ mãi hình ảnh của Nguyên khi buồn bã, khi cười đùa… là giữ mãi một cuộc đời cho cuộc đời mình


Đọc hiểu Mặt trời bé con của tôi (Tự luận) - Đề 2

Câu 1: Xác định thể loại của văn bản trên.

Câu 2: Đoạn văn (6) sử dụng biện pháp nghệ thuật gì? Nêu tác dụng của biện pháp nghệ thuật đó.

Câu 3: Anh/chị hiểu như thế nào về câu:“Con người đi qua, ánh sáng còn để lại mãi”?

Câu 4: Điều gì đọng lại sâu sắc nhất trong anh/chị sau khi đọc văn bản trên?

Đáp án

Câu 1:

- Văn bản trên thuộc thể loại truyện ngắn

Câu 2:

Đoạn văn (6) sử dụng biện pháp nghệ thuật: liệt kê những đồ đạc, kỉ vật còn lại của Nguyên.

- Tác dụng: Thể hiện nỗi đau đớn của “tôi” trước sự hi sinh của Nguyên và sự nâng niu, trân trọng, yêu thương những kỉ vật đó, làm rõ khía cạnh được liệt kê và nhấn mạnh ý của tác giả. Làm cho các diễn đạt hiệu quả hơn, dễ diễn đạt, ngắn gọn và dễ hiểu hơn. Giúp cho đọn văn có tính biểu cảm hơn 

Câu 3:

- Câu: “Con người đi qua, ánh sáng còn để lại mãi” gợi lên: một ý nghĩa sâu sắc về giá trị trường tồn của những gì tốt đẹp mà con người tạo ra, dù họ không còn trên đời hay không còn ở một khoảng thời gian, không gian nhất định nào đấy nhưng những gì họ để lại, những gì họ đã cống hiến, thành tưu họ đạt vẫn tiếp tục tỏa sáng đẹp lại lợi ích cho mọi người, ánh sáng đấy vẫn hiện hữu xung quanh. Con người dù chết đi nhưng vẻ đẹp tâm hồn, nhân cách của họ vẫn còn mãi, soi rọi tâm hồn những người còn sống.

Câu 4:

-Điều đọng lại sâu sắc nhất sau khi đọc văn bản trên là: tấm gương nghị lực sống của Nguyên luôn yêu thương là người sống có lí tưởng sẵn sàng xả thân vì lí tưởng.

Kim Nhung
Đánh giá bài viết
Đặt câu hỏi
icon-make-question icon-make-question