image hoi dap
image hoi dap

Nêu cảm nghĩ về nhân vật tôi trong Trưa Tha Hương

icon-time22/4/2023

Nhân vật trữ tình là một nhân vật không thể thiếu trong mỗi tác phẩm văn học. Nhân vật thường được tác giả đặt trong hoàn cảnh đặc biệt để qua đó bộc lộ được hết tính cánh, cũng như mỗi niềm, sự nhớ mong của nhân vật. Để hiểu thêm về nhân vật tôi trong “Trưa Tha Hương” mời các bạn đến với mẫu bài Nêu cảm nghĩ về nhân vật tôi trong “Trưa Tha Hương” nhé!

Nêu cảm nghĩ về nhân vật tôi trong Trưa Tha Hương

Dàn ý Nêu cảm nghĩ về nhân vật tôi trong “Trưa Tha Hương”

A. Mở bài:

- Giới thiệu tác giả và tác phẩm “Trưa Tha Hương"

B. Thân bài:

- Những âm thanh quen thuộc đưa nhân vật trở về với những kỉ niệm xưa cũ ở quê hương.

- Những kỉ niệm ngày xưa với thầy, mẹ và vú em luôn gợi lại trong tôi những hình ảnh đáng nhớ, những lần cùng nhau chia sẻ niềm vui, buồn, và những giây phút tràn đầy yêu thương và cảm xúc.

- Khi nhớ về xứ Bắc, tôi không thể quên được những hình ảnh quen thuộc và những giai điệu ngọt ngào của quê hương mình. Dù đi đến đâu, trong tâm hồn tôi vẫn còn lưu giữ những kỷ niệm đó và tình yêu dành cho vùng đất thân thuộc.

C. Kết bài:

- Khái quát giá trị nội dung và nghệ thuật về tác phẩm


Nêu cảm nghĩ về nhân vật tôi trong “Trưa Tha Hương”

 “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở

            Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”.

(Chế Lan Viên)

Trái tim con người luôn lưu giữ một phần cuộc đời, bao gồm những kỉ niệm và tình cảm của chúng ta, và đất nước chính là nơi mang trong mình những kho báu vô giá. Khi xa nhà, chúng ta mới thấy được giá trị của những điều vô hình và tiềm ẩn mà quê hương đã mang lại. Trong bài tùy bút "Trưa tha hương" của Trần Cư, nhân vật chính "tôi" đã viết về cảm xúc và tâm trạng của mình khi nghe thấy tiếng ru của người Bắc. Những dòng hồi tưởng đã giúp nhân vật nhận ra những niềm hạnh phúc đơn giản tại quê hương mà anh đã lãng quên trong thời gian dài. Chủ đề của bài viết là sự liên kết với quê hương và bối cảnh của câu chuyện rất đặc biệt vì tại căn nhà của người khác, trên quê hương của người khác, nhân vật "tôi" đã cảm nhận được âm thanh quen thuộc và nhớ về những kỷ niệm xưa. Làm tâm trạng nhân vật tôi cảm thấy bồi hồi, thổn thức.

Trong một ngày trưa ở Chúp, khi đắm mình trong không gian thân quen, giản dị và gần gũi, cùng với tiếng ru cao vút của một giọng ca Bắc, nhân vật chợt bị ám ảnh bởi những kí ức ngọt ngào của tuổi thơ tại quê nhà. Cảm thấy những kí ức thân thuộc ấy mãi không thể phai nhòa, dù bất kỳ nơi nào anh ta đến. Trong khoảnh khắc yên tĩnh của buổi trưa, giọng ru của mẹ càng làm cho con người xa xứ nhớ nhà hơn bao giờ hết. Hát ru là một hình thức diễn xuất quen thuộc của Việt Nam, đậm chất quê hương và được truyền từ đời này sang đời khác, từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nó mang trong mình sự ngọt ngào đến tận tuổi thơ, như một kí ức mãi mãi đi theo từng người về những khoảnh khắc yên bình nhất trong vòng tay của mẹ. Bên cạnh đó, những tình huống trong cuộc sống, từ niềm vui, nỗi buồn, tình yêu, tình bạn đều được lồng ghép một cách tinh tế trong từng ca từ. Những bài hát ru thường mang đậm tình cảm, chất phác và thấm đượm tính nhân văn, giúp cho trẻ em lĩnh hội những hình tượng nghệ thuật một cách dễ dàng và tự nhiên.

Từ âm thanh lặng lẽ của võng ban trưa hè, đến tiếng ru nhẹ nhàng mỗi âm điệu đều khiến tôi nhớ về nhân vật của câu chuyện. Mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy xót xa và đau buồn “Thi ra tôi đã phải đi mắt hàng ngàn cây số mới nhận thấy ở giữa gia đỉnh người cãi hạnh phúc hàng ngày vẫn có ở chính trong gia đình tôi”. Trong tuổi thơ, chắc chắn rằng ai đó ít nhất một lần đã được đắm mình trong giai điệu ru ngọt ngào trước khi chìm vào giấc ngủ. Ngay cả khi ở đất khách, tôi vẫn có thể nghe được tiếng ru nhẹ nhàng của một người phụ nữ xa lạ như thể tôi đang nghe nhưng đầy hoang mang.

“Người về nuôi cái cùng con

 Để anh chảy nước non Cao Bằng

Cao Bằng xa lắm… anh ơi!”

Khi đi trúc chửa mọc măng

Khi về trúc đã cao bằng ngọn tre”

Tiếng ru đó đã làm ấm lòng những con người đơn độc tại vùng đất xa xôi: "Tôi bỗng cảm thấy tâm hồn của mình được giải tỏa một phần. Bởi vì ở nơi xa lạ này, còn có một linh hồn cô đơn hơn, lạnh lùng hơn, nhưng lại im lặng và tối tăm hơn, cho nên thấy nhớ quê hơn nữa...". Những giai điệu ru của miền Bắc từ ngày xưa đã khiến trái tim chúng ta tan chảy, cảm xúc dâng trào, những kí ức tuổi thơ như những cuốn phim quay trở lại, giúp tâm hồn ta sống lại những kỷ niệm ngọt ngào của thời thơ ấu.

Nêu cảm nghĩ về nhân vật tôi trong “Trưa Tha Hương”

"Trưa Tha Hương" là một tác phẩm văn học đặc sắc của nhà văn Trần Cư. mang đến cho người đọc những trải nghiệm đầy cảm xúc và cảm giác sâu sắc về miền Bắc Việt Nam, về tuổi thơ và nỗi nhớ quê hương. Với phong cách ngôn ngữ giản dị, tác giả đã viết nên "Trưa Tha Hương" bằng cách sử dụng nhiều kỹ thuật văn học như miêu tả, tả cảnh, tả người, tả vật, tả âm thanh, tả mùi vị, hòa trộn giữa thực tế và tưởng tượng để tạo nên một bức tranh văn học sống động và chân thực. Những câu văn trong tác phẩm được xây dựng khéo léo, mềm mại, thể hiện sự nhẹ nhàng, tinh tế và lãng mạn của tác giả. Qua đó, tùy bút mang đến cho người đọc những cảm xúc sâu sắc về nỗi nhớ quê hương, nỗi nhớ về tuổi thơ và những kí ức thân thương. Tác phẩm thể hiện sự tương tác giữa người và cảnh vật, những mối quan hệ giữa con người với nhau và với thiên nhiên, qua đó gợi lên những hình ảnh, âm thanh, mùi vị và cảm giác đầy sống động của vùng đất miền Bắc.

----------------------------------------

Trên đây Topbee đã cùng các bạn Nêu cảm nghĩ về nhân vật tôi trong “Trưa Tha Hương”. Rất mong rằng sau khi đọc bài viết, các bạn sẽ có được nguồn kiến thức hữu ích, chúc các bạn học tập tốt.

Nguyễn Vân Anh
Đánh giá bài viết
Đặt câu hỏi
icon-make-question icon-make-question