

Tưởng tượng sau 20 năm nữa em về thăm quê trong dịp thanh minh kể lại với bạn về lần thăm quê đó
Tết Thanh minh là một trong những lễ tết quan trọng của người Việt Nam. Hãy cùng Topbee viết bài Tưởng tượng sau 20 năm nữa em về thăm quê trong dịp thanh minh kể lại với bạn về lần thăm quê đó nhé!
Dàn ý Tưởng tượng sau 20 năm nữa em về thăm quê trong dịp thanh minh kể lại với bạn về lần thăm quê đó
a. Mở bài: Giới thiệu về dịp về quê trong Tết thanh minh 20 năm sau của em
b. Thân bài:
- Không khí bao trùm không gian:
+ Sự vui tươi, hồ hởi khi mùa xuân vừa mới qua đi, cây cối đang đâm chồi, nảy lộc nhưng không còn sự non tơ nữa.
+ Con đường giờ đây đã được thay bằng đường bê tông, nhiều ngôi nhà đã được xây mới khang trang hơn nhiều. Đồng ruộng cũng không còn nhiều như xưa nữa, cũng có sự ồn ào, nhộn nhịp như một thị trấn nhỏ.
- Các công việc của con người:
+ Bắt đầu ra đồng làm việc sau ba tháng Tết
+ Các bà, các mẹ đi chợ chuẩn bị mâm cơm cúng ngày tảo mộ
+ Nhà nhà chuẩn bị ra nơi an nghỉ của người thân dọn dẹp, thắp nhang hướng về cội nguồn tổ tiên.
+ Quây quần bên mâm cơm để trò chuyện bên nhau gắn kết tình nghĩa huyết thống trong gia đình mình.
c. Kết bài: Nêu cảm nhận của em sau khi tham gia dịp thanh minh ấy.

Tưởng tượng sau 20 năm nữa em về thăm quê trong dịp thanh minh kể lại với bạn về lần thăm quê đó
Đã nhiều năm trôi qua sau khi tôi tốt nghiệp đại học. Đi làm ăn xa, rồi chuyện công việc bận rộn khiến tôi ít có thời gian về thăm quê. Ngày hôm ấy, bỗng nhận được điện thoại của mẹ nhắc rằng sắp tới Tết Thanh minh, bảo tôi về thăm nhà. Tôi liền thu xếp công việc của mình và ngay cuối tuần ấy lên đường trở về quê.
Trời vừa mới mưa xong, mùi đất trộn cùng mùi hoa ngai ngái làm con người ta như càng thư thái đầu óc. Không khí cũng như trong lành hơn khi giờ đây chỉ vừa mới qua ba tháng mùa xuân, cây cối vẫn đang cứng cáp lớn lên mang trong mình sức xanh của sự sống. Con đường về nhà giờ đây đã không còn khó khăn như trước. Chẳng còn con đường đất khó đi sau cơn mưa mà thay vào đó là con đường bê tông rải nhựa sạch sẽ. Dân cư cũng không còn thưa thớt như lúc tôi rời quê đi nữa, mà đã có những ngôi nhà khang trang, xây san sát nhau giống như những mẫu nhà mới trên thành phố. Ruộng đồng cũng không còn nhiều như trước nữa, không còn có thể phóng tầm mắt ra xa tận chân trời mà vẫn chẳng thấy điều gì khác ngoài mênh mông biển lúa cả. Đồng ruộng giờ đây chắc chỉ để đủ cho sức ăn của một gia đình, không phải lo lắng về cái ăn nữa mà thôi. Cuộc sống nơi chốn quê giờ đây cũng sầm uất không kém gì một thị trấn nhỏ cả.
Vừa về đến cổng làng, tôi đã thấy mẹ ra đón mình. Thời gian quả là vũ khí đáng sợ nhất với con người. Tôi nhìn thấy những vết thời gian in hằn trên gương mặt mẹ, đã biết bao lâu rồi, tóc mẹ chẳng còn đen như trước? Những vết chân chim đã hằn lên trên khoé mắt mẹ từ bao giờ? Thấy tôi đứng ngẩn người ra vậy, mẹ liền kéo tay tôi đi vào nhà. Vừa đi, mẹ vừa trả lời những câu hỏi của các bác hàng xóm rủ mẹ sáng mai đi chợ sớm. Thấy vậy, tôi cũng xin mẹ mai được đi cùng. Mẹ thoáng cũng ngạc nhiên nhưng rồi cũng vui vẻ đồng ý với tôi.
Sáng hôm sau, đúng như lời nói hôm qua, mẹ đã gọi tôi dậy đi chợ với mẹ. Tuy đã có nhiều thay đổi, nhưng nhiều nét dân dã của thôn quê thì vẫn giống hệt như xưa. Đến chợ, mẹ dẫn tôi đi mua đồ cúng để ra tảo mộ với bố cũng như là làm mâm cơm ở nhà. Thế rồi, về tới nhà cũng đã là hơn bảy giờ sáng. Tôi vội vàng thay đồ rồi cùng bố sắp xếp hoa quả đã chuẩn bị ra tảo mộ tổ tiên. Trên đường đi, cũng có nhiều người giống như bố con tôi ra thăm mộ người thân. Tết thanh minh vừa là dịp để con cháu thể hiện lòng biết ơn đối với tổ tiên, cũng là dịp để dọn dẹp, tân trang lại nơi an nghỉ của những người thân yêu. Ra đến mộ ông bà, hai bố con tôi bắt tay vào việc dọn cỏ dại, rồi quét tước lại xung quanh ngôi mộ. Khi đã sạch sẽ rồi thì bố mới bày hoa quả, bánh trái cũng như cắm hoa lên phần mộ. Dưới làn khói nhang nghi ngút, tôi bỗng nhớ về những kỉ niệm thời thơ bé khi còn sống chung với ông bà. Tôi thấy mắt bố ươn ướt, chắc hẳn rằng bố cũng nhớ ông bà lắm, thậm chí còn hơn cả tôi. Thế rồi, hai bố con trò chuyện với nhau trên đường về từ chuyện công việc cho tới chuyện con gà con vịt ở nhà. Về tới nhà, cũng là lúc mâm cơm cúng được mẹ chuẩn bị chu đáo cũng vừa lúc hoàn thành. Tôi lại cùng bố mẹ sắp xếp mâm cơm lên ban thờ, mời các cụ về thưởng thức bữa cơm cùng gia đình. Lâu lắm rồi, cả nhà mới có dịp được ngồi chung với nhau như vậy khiến tôi cũng cảm thấy nghẹn ngào. Có lẽ, đó là bữa cơm gia đình mà tôi không bao giờ có thể quên được.
Chuyến về qua dịp lễ thanh minh lần này cũng là một kỉ niệm khó phai trong cuộc đời tôi. Mong rằng tôi sẽ còn có thể cùng bố mẹ trải qua nhiều dịp lễ thanh minh như này hơn nữa.