Hình ảnh mảnh trăng đầu tháng ở đầu bài thơ gợi cho anh chị suy nghĩ gì?
MIỀN QUÊ
(Nguyễn Khoa Điềm)
Lại về mảnh trăng đầu tháng
Mông lung mặt đồng bóng chiều
Tiếng ếch vùi trong cỏ ấm
Lúa mềm như vai thân yêu
Mùa Xuân, là mùa Xuân đấy
Thả chim, cỏ nội hương đồng
Đàn trâu bụng tròn qua ngõ
Gõ sừng lên mảnh trăng cong
Có gì xôn xao đằm thắm
Bao nhiêu trông đợi chóng chầy
Đàn em tóc dài mười tám
Thương người ra lính hôm mai
Để rồi bao nhiêu gió thổi
Bên giếng làng, ngoài bến sông
Có tiếng hát như con gái
Cao cao như vầng trăng trong
Gợi sự quen thuộc, vừa giản dị thân thương tại nơi quê nhà, cũng như là hình ảnh đất nước bao năm qua
Hình ảnh ánh trăng dường như đã trở thành quen thuộc, là người bạn, là tri âm, tri kỉ của các nhà thơ, nhà văn trong suốt quá trình hình thành và phát triển của văn học Việt Nam từ xưa đến nay. Như ánh trăng thủy chung trong thơ của Nguyễn Duy, hay vầng trăng tri kỉ trong tâm khảm của chủ tịch Hồ Chí Minh,.. Ở đây, ta lần nữa gặp lại vầng trăng qua những lời thơ đầy da diết của Nguyễn Khoa Điềm trong bài thơ "Miền quê"
Lại về mảnh trăng đầu tháng
Mông lung mặt đồng bóng chiều
Tiếng ếch vùi trong cỏ ấm
Lúa mềm như vai thân yêu
Mùa Xuân, là mùa Xuân đấy
Thả chim, cỏ nội hương đồng
Đàn trâu bụng tròn qua ngõ
Gõ sừng lên mảnh trăng cong
Có gì xôn xao đằm thắm
Bao nhiêu trông đợi chóng chầy
Đàn em tóc dài mười tám
Thương người ra lính hôm mai
Để rồi bao nhiêu gió thổi
Bên giếng làng, ngoài bến sông
Có tiếng hát như con gái
Cao cao như vầng trăng trong
Hình ảnh mảnh trăng đầu tháng ấy đã gợi cho người đọc về khung cảnh và tấm lòng của người lính trẻ trước ngày ra trận. Trước ngày lên đường, người lính trẻ chiêm nghiệm, về quê hương, về những hình ảnh quen thuộc đầy yêu thương đã cùng anh lớn lên, anh nhớ về bóng đồng chiều, nhớ tiếng ếch, lúa mềm, nhớ hương đồng cỏ nội, đàn trâu, anh nhớ những người em, những con người thân thương, chất phác, hiền dịu nơi quê nhà cùng tiếng hát ngọt ngào trong vắt, cao vút. Qua đó, ta thấy rằng hình ảnh mảnh trăng đầu tháng đã soi chiếu cho những kí ức, hình ảnh đẹp về quê hương, từ đó, làm sáng tỏ tình yêu quê hương da diết, đó là tình cảm chân thành của người lính trẻ đối với mảnh đất và con người nơi anh lớn lên. Đồng thời, mảnh trăng đầu tháng cũng tượng trưng cho những khát vọng ngày đầu của tác giả, đó là mang lại yên vui cho đất mẹ, những ngày đầu ra trận, anh ấp ủ ước mơ về hòa bình, độc lập và tự do sẽ trải dài và tồn tại như vầng trăng, đó là sự tồn tại mãi mãi, bất biết như một lẽ tự nhiên.
Hình ảnh ánh trăng dường như đã trở thành quen thuộc, là người bạn, là tri âm, tri kỉ của các nhà thơ, nhà văn trong suốt quá trình hình thành và phát triển của văn học Việt Nam từ xưa đến nay. Như ánh trăng thủy chung trong thơ của Nguyễn Duy, hay vầng trăng tri kỉ trong tâm khảm của chủ tịch Hồ Chí Minh,.. Ở đây, ta lần nữa gặp lại vầng trăng qua những lời thơ đầy da diết của Nguyễn Khoa Điềm trong bài thơ "Miền quê"
Lại về mảnh trăng đầu tháng
Mông lung mặt đồng bóng chiều
Tiếng ếch vùi trong cỏ ấm
Lúa mềm như vai thân yêu
Mùa Xuân, là mùa Xuân đấy
Thả chim, cỏ nội hương đồng
Đàn trâu bụng tròn qua ngõ
Gõ sừng lên mảnh trăng cong
Có gì xôn xao đằm thắm
Bao nhiêu trông đợi chóng chầy
Đàn em tóc dài mười tám
Thương người ra lính hôm mai
Để rồi bao nhiêu gió thổi
Bên giếng làng, ngoài bến sông
Có tiếng hát như con gái
Cao cao như vầng trăng trong
Hình ảnh mảnh trăng đầu tháng ấy đã gợi cho người đọc về khung cảnh và tấm lòng của người lính trẻ trước ngày ra trận. Trước ngày lên đường, người lính trẻ chiêm nghiệm, về quê hương, về những hình ảnh quen thuộc đầy yêu thương đã cùng anh lớn lên, anh nhớ về bóng đồng chiều, nhớ tiếng ếch, lúa mềm, nhớ hương đồng cỏ nội, đàn trâu, anh nhớ những người em, những con người thân thương, chất phác, hiền dịu nơi quê nhà cùng tiếng hát ngọt ngào trong vắt, cao vút. Qua đó, ta thấy rằng hình ảnh mảnh trăng đầu tháng đã soi chiếu cho những kí ức, hình ảnh đẹp về quê hương, từ đó, làm sáng tỏ tình yêu quê hương da diết, đó là tình cảm chân thành của người lính trẻ đối với mảnh đất và con người nơi anh lớn lên. Đồng thời, mảnh trăng đầu tháng cũng tượng trưng cho những khát vọng ngày đầu của tác giả, đó là mang lại yên vui cho đất mẹ, những ngày đầu ra trận, anh ấp ủ ước mơ về hòa bình, độc lập và tự do sẽ trải dài và tồn tại như vầng trăng, đó là sự tồn tại mãi mãi, bất biết như một lẽ tự nhiên.
Gợi sự quen thuộc, vừa giản dị thân thương tại nơi quê nhà, cũng như là hình ảnh đất nước bao năm qua